Bị mẹ chồng cay nghiến vì sinh con không giống bố
Chồng tôi vô tư chẳng biết gì, nhưng mẹ chồng mỗi lần bế cháu thì cứ nhìn đăm đăm, không dưới 3 lần bà chặc lưỡi, sao chả có nét gì giống bố nó cả.
Tôi kể câu chuyện của mình lên đây, biết sẽ người chửi mắng tôi là loại không ra gì, nhưng tôi vẫn muốn nhận được lời khuyên, bởi tôi đang lo sợ và hoang mang tột độ.
Tôi năm nay 28 tuổi, đã có chồng và 2 con, bé lớn 5 tuổi, còn một bé được gần một tuổi, đủ nếp đủ tẻ. Kinh tế gia đình tôi đầy đủ, đáng nhẽ tôi phải thoải mái, vui vẻ mới đúng, nhưng ngược lại, càng ngày tôi càng lo sợ bởi sai lầm trong quá khứ.
Trong công ty tôi có một đồng nghiệp nam thích tôi lắm, anh thường xuyên quan tâm, dành cho tôi nhiều lời khen khiến tôi thấy rất vui.
Thế rồi trong một lần liên hoan, anh đưa tôi về, nhưng thay vì về nhà tôi, anh đã phóng xe thẳng về căn hộ của anh. Tôi biết, nhưng tôi không hiểu sao mình lại âm thầm đồng lõa với anh, chúng tôi đã gây nên một chuyện vô cùng sai trái.
Sống dở chết dở với mẹ chồng vì sinh con không giống bố
Sau đó hơn 1 tháng, tôi phát hiện mình có bầu. Thú thực, bản thân mình tôi cũng không biết chắc cái thai là của ai, vì tôi cũng sinh hoạt với chồng đều đặn. Tôi chỉ muốn cầu trời khấn phật cho đứa con sinh ra giống bố.
Ngày sinh, nhìn thấy con đầu tiên tôi đã biết hậu quả tấn bi kịch mà tôi gây ra. Trên cổ thằng bé có vết chàm đỏ giống hệt người đồng nghiệp đó.
Tất nhiên nhà chồng tôi chẳng ai nghi ngờ gì, bởi trẻ con mới sinh có vết nọ vết kia thì cũng không có gì thắc mắc.
Vậy nhưng thằng bé càng lớn càng lạc nét. Da thằng bé ngăm đen trong khi đại gia đình nhà chồng ai cũng trắng. Từ mắt mũi mồm miệng, chẳng có lấy một nét của chồng, giá nó giống tôi còn đỡ, đây lại giống bố đẻ nó như lột.
Chồng tôi vô tư chẳng biết gì, nhưng mẹ chồng mỗi lần bế cháu thì cứ nhìn đăm đăm, không dưới 3 lần bà chặc lưỡi, sao chả có nét gì giống bố nó cả.
Mỗi lần như thế là tôi lại sợ hãi nổi da gà. Đức bé càng lớn, nỗi sợ trong tôi càng tăng lên. Tôi sống không yên ổn phút nào, vừa chăm con nhỏ, vừa nơm nớp sợ có ngày bị phát hiện, tôi chỉ còn nước ra đường.
Tất cả làm tôi như muốn phát điên lên khi lúc nào cũng mang nặng cảm xúc tội lỗi, day dứt, muốn kết thúc mọi thứ nhưng lại có điều níu kéo không thể nào làm được.
Có lúc tôi stress nặng tới mức muốn chết quách cho xong, nhưng lại chẳng dám liều. Hơn nữa, con tôi còn thơ dại, tôi làm thế chỉ càng khổ chúng hơn.
Nhiều khi tôi muốn thú thật với chồng cho nhẹ nhõm, rồi anh quyết định sao tôi cũng chịu, nhưng tôi sợ lắm. Nhỡ anh không tha thứ, anh trừng phạt bắt ly hôn thì tôi chết mất.
Tôi ân hận vô cùng, giờ tôi thực sự bế tắc không biết nên làm gì cả, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Leave a Reply